Tương truyền, cây Trôi được Sứ quân Đỗ Cảnh Thạc, thời Đinh Bộ Lĩnh trồng làm mốc ranh giới giữa làng Bình Đà và làng Sinh Quả. Cây cao chừng 10m; tán xòe rộng, đường kính hơn 15m; chu vi gốc cây khoảng 8m và phải 6 - 7 người đàn ông trưởng thành ôm mới hết.
Cây Trôi nghìn năm tuổi ở làng Bình Đà, Thanh Oai, Hà Nội. (Ảnh: internet)
Đặc thù của cây trôi là chỉ có 1 thân, nên cây cao và bên trên có nhiều tán; tán cây xòe rộng ra xung quanh, như cái ô. Rễ trùm bám sâu xuống lòng đất. Ngày xưa, xung quanh cây rậm rạp, nhiều cây cối xanh tốt um tùm nên có thời người ta dùng cây trôi làm chòi canh gác và ẩn nấp để chốn quân thù.
Một chùm hoa cây Trôi làng Bình Đà. (Ảnh: internet)
Ngày nay, nhiều người vẫn gọi cây trôi làng Bình Đà là cây “Âm - Dương” bởi cây có đặc điểm rất riêng: Hai năm mới ra hoa, kết trái một lần và thường ra hoa vào tháng 12 âm lịch. Điều khác biệt nữa là nếu năm này, một nửa cây phía Đông ra hoa, kết trái thì hai năm sau, nửa cây phía Tây ra hoa kết trái và ngược lại. Đến nay, sau hơn 1.000 năm, cây trôi cổ thụ làng Bình Đà vẫn còn xanh tốt và trở thành nhân chứng lịch sử của người dân trong làng.
Thân cây sừng sững to lớn. (Ảnh: internet)
Năm 2016, cây trôi cổ thụ 1.000 năm tuổi làng Bình Đà đã được Hội Bảo vệ thiên nhiên và Môi trường Việt Nam (VACNE) công nhận là “Cây Di sản Việt Nam”.